Nhà thơ Bích Bửu: "Nguồn yêu thương mãi tuôn trào lặng lẽ"

Đăng bởi : Hoa Nắng . Ngày : 2020-11-19 07:53:58
 

(ceotoancau.vn) Trong giới thơ văn cả nước, Bích Bửu là một nhà thơ đa tài và có khả năng sáng tác dồi dào với nhiều tác phẩm phong phú ở nhiều thể loại, nổi bật hơn cả là những lời thơ đẹp lung linh, giàu cảm xúc thiêng liêng về hình ảnh người cha.

Nhà thơ Bích Bửu.

Ngoài tài năng đã được minh chứng qua rất nhiều giải thưởng thơ ca, bất cứ ai khi thưởng thức thi phẩm của Bích Bửu thường cảm thấy tâm hồn mình được tắm mát giữa suối nguồn yêu thương, ấm áp tình người. Nhà thơ Bích Bửu, tên thật là Lê Thị Bích Bửu, Hội viên Hội Nhà văn TP.HCM từ năm 2011. 

Nhà thơ Bích Bửu được đồng nghiệp, bạn bè yêu quý bởi phong cách vui vẻ, chân thật và gần gũi. 

Đọc thơ của Bích Bửu, bạn đọc sẽ thấy được nét tài tình trong cách xướng - họa và về niêm luật, đối ngẫu rất chuẩn xác. Trong mọi thể loại thơ, Bích Bửu đều giữ niêm luật, dụng ý một cách sâu sắc, chị chơi chữ, dùng từ rất phong phú qua từng bài thơ. Một yếu tố nữa trong ngôn ngữ được những nhà thơ xưa coi trọng, đó là yếu tố họa, nhạc "Thi trung hữu hoạ" hoặc "Thi trung hữu nhạc". Để làm nổi bật được “bức tranh” trong bài thơ, Bích Bửu sử dụng lối văn hình ảnh, dùng từ ngữ gợi tả hình tượng màu sắc, đường nét cho nổi hình trước mắt người xem.

Bích Bửu mất mẹ từ 13 tháng tuổi nên rất thương cha. Phần đông các nhà thơ viết nhiều về mẹ nhưng Bích Bửu lại viết nhiều về cha. Với nữ thi sĩ, hình ảnh người cha cao quý thiêng liêng, vừa đảm đương vai trò bảo bọc che chở cho chị mà còn là cả thế giới tuổi thơ đầy ấp ngọt ngào như vòng tay bao dung của mẹ. Thông điệp của chị là hỡi thế gian, mọi người hãy yêu kính cha như yêu thương mẹ, cha mẹ đều là hai đấng sinh thành. Sau đây, mời bạn thưởng thức chùm thơ về cha của nhà thơ Bích Bửu. 

Suối nguồn yêu thương 
 
Suối nguồn nào cho con bơi con lặn
Con đắm chìm trong muôn vạn yêu thương?
Tuổi thơ con là cả một thiên đường
Bao kỷ niệm từ ơn cha, tình mẹ
 
Nguồn yêu thương mãi tuôn trào lặng lẽ
Từ ông bà, cha mẹ đến cháu con
Không suối nguồn nào sâu rộng dạt dào hơn
“Suối nguồn yêu thương” của tình thâm ruột thịt
 
Cha mẹ thương con bao nhiêu vẫn ít
Con yêu cha mẹ nhiều, còn có lúc lãng quên!
Vạn lời thơ không kể hết nguồn cơn
Chỉ mong chuyển tải chút nghĩa tình thảo hiếu
 
Đọc… để đồng cảm, để lắng nghe, thấu hiểu
Để mở lòng cho và nhận dòng suối yêu thương!…

                                                                                  (Bích Bửu)
                             
Tình Cha
 
Ai cũng có một người Cha!
Người ban cho con vóc hình sự sống
Trong huyết quản con dòng máu cha ấm nóng!
Trong tim óc con Cha vĩ đại, nhân từ!
 
Cha nâng niu, che chở thuở ấu thơ
Cha an ủi, khuyên lơn thời khôn lớn
Ngày đông lạnh, Cha là tia nắng ấm!
Lúc se mình, Cha là thuốc giảm đau!
 
Con u buồn, Cha thấu hiểu vì đâu
Khi con khóc, Cha cũng trào nước mắt
Cha là ngôi nhà che nắng mưa bất trắc
Là con tàu bền vững giữa phong ba...
 
Cha mỉm cười nhìn con mặc áo hoa
Cha gian khổ, cho con hoài sung sướng
Cha dắt dìu cho con đi đúng hướng
Cha là thầy, là bạn, một vĩ nhân
 
Là bầu trời cao xa, là nắng ấm ở gần
Là tất cả những gì con tha thiết!
Lòng Cha bao la, tình Cha bất diệt ...
Cha vĩnh viễn sáng ngời trong trái tim con

                                                                                        (Bích Bửu)
 
Ơn Cha nghĩa Mẹ
               
Mẹ quý yêu ơi!
Sao mẹ vội lìa đời
Khi con còn khát sữa!
Con đâu biết là mẹ không còn nữa
Tập nói chưa rành con gọi mẹ mòn hơi!
Đứt ruột bà ru khản tiếng à ơi!
Chị Hai dỗ khéo "Mẹ về chơi bên ngoại"
Nhiều lần khóc ngất, con thiếp đi vì đói
Con lớn dần bằng cháo loãng, nước cơm
 
Tuổi thơ con với thể xác gầy còm
Vẫn luôn luôn là học sinh xuất sắc
Công tác xa về, cha con thường nhắc:
"Út sẽ là niềm kiêu hãnh của Cha!"
 
Nằm trong lòng cha, con buồn tủi khóc oà!
Con sung suớng có người Cha thông thái
Khoe bạn bè về người cha quảng đại
Thật hiền từ và rất quý yêu con
 
Con ấm đầu cha ăn ngủ không ngon
Cha thay mẹ từ miếng cơm, viên thuốc
Chăm chút con từ chiếc gương, cái lược
Cha âu yếm gội đầu, lau tóc ướt cho con
 
Cha khuyên con không được viết thơ buồn
Phải tranh đấu, phải vươn lên mãi mãi
Cha bảo: "Con nhìn kìa loài cỏ dại
Mọc trên đất cằn, nắng hạn vẫn xanh tươi"
 
Giờ mẹ cha đều xa lánh cõi đời
Đau xót lòng con một trời thương nhớ!
Tết đến với con còn ai may áo mới
Chiếc áo tuổi thơ rực rỡ, thơm lừng
 
Cha cười vui nhìn con trẻ reo mừng
Ôi nụ cười vô cùng thân thương, trìu mến
Nụ cười cho con niềm tin và mệnh lệnh:
"Đường đời con chớ vấp ngã chông chênh!
 
Giữ nề nếp gia phong, không sống ươn hèn
Giữ kỷ niệm mẹ cha từ cây cau, giếng nước..."
Mỗi việc tốt, điều hay con có được
Đều nhờ vào ân đức của mẹ cha
 
Danh tiếng mẹ cha và truyền thống ông bà
Con giữ mãi, cho danh thơm còn mãi!

                                                                                       (Bích Bửu)    
 
 Nỗi lòng con gái

(Họa vận bài "Tiễn con gái đi lấy chồng" của nhà thơ Tô Duy Khiêm)   
                                     
Từ tạ cha yêu, đi lấy chồng
Sớm chiều con vẫn biết cha mong
Phân vân mỗi bước lòng vương vấn
Tổ ấm ngày thơ - một cõi bồng!
 
Gái lớn ai không phải lấy chồng
Thuộc lòng câu "tứ đức tam tòng"
Hiếu trung con khắc tâm ghi nhớ
Trong đục cũng đành một bến sông!
 
Ngày cưới rước dâu một sáng hè
Tránh làm sao được khúc sầu ve
Lòng con quặn thắt trong câu hỏi
"Con bước ra… Sao gọi trở về!"
               
Giã từ cha, cất bước theo chồng!
Phượng vĩ hè nào cũng trổ bông
Ve hát, phượng rơi, cha có khóc?
Xót con như cá chậu chim lồng!
 
Tre già trước ngõ vẫn đong đưa
Cha đã trồng tre, chủ ý chừa
Lối cổng thênh thang thơ mộng quá
Thương cha, biết nói mấy cho vừa!

                                                                       (Bích Bửu)

(Viết theo tâm trạng người con gái Việt Nam vào thập niên 1960)
(Bên mộ ông bà và cha mẹ, tháng 7.2003)
                   
Nén hương lòng tưởng nhớ Cha!

Bốn bảy năm rồi con mất cha!
Hiện giờ con gái phải đi xa
Mồng năm tháng tám không về kịp
Gửi nén hương lòng tưởng nhớ cha!

Cha ơi! Con gái chẳng vô tâm
Tha thứ cho con những lỗi lầm
Nhớ cha con khóc trong đêm vắng
Và những ngày dài cứ lặng câm!

Năm nay các cháu đại tu nhà
Khôi phục gia viên của mẹ cha
Kỷ niệm đong đầy trong ký ức
Mỗi lần về viếng lại quê ta!

Giọng cha còn vang vọng đâu đây
Bên cửa, ngoài sân... tổ ấm này
Con giữ ngôi nhà xưa yêu dấu!
Để còn kỷ niệm thuở sum vầy

Đường trần hạn hẹp đã thu dần
Ngày gặp mẹ cha sẽ tới gần
Di tích gia viên được tái tạo
Lưu danh cha mẹ - con mừng thầm!

Cha mẹ suối vàng thỏa ước mong
Cháu con luôn gắn bó, đồng lòng
Bảo ban nhau giữ gìn truyền thống
“Trung nghĩa hiền hòa ...” của tổ tông.

                                                                                   (Bích Bửu, 2017)

Giấc ngủ Cha hiền

Một buổi sáng xưa xa
Cha tôi ngồi bên tách trà

Dáng bơ phờ, mệt mỏi
Tôi lại gần cha và hỏi
- Cha bịnh rồi phải không cha?
Cha âu yếm nhìn tôi, cười khà

Không, cha mệt vì đêm qua thiếu ngủ
Tôi thấy buồn, lo âu, suy nghĩ
Phải làm cách nào đây?
Mẹ tôi mất từ lâu!

Chi Hai đi lấy chồng xa tít tắp!
Tôi băn khoăn, rồi nghĩ ra một cách
Tìm món gì để cha ăn cho mát, sẽ ngủ ngon
Tôi chạy vội băng đồng

Đến bờ mương thủy lợi
Bên buội dứa, nhiều rau má non như mong đợi
Tôi hái nhanh, đem về nấu canh
Cha rất thích và ăn ngon lành

Cha khen tôi “nhỏ mà có lòng hiếu thảo”
Sáng hôm sau, cha xoa đầu tôi và bảo
“Đúng là canh rau má mát, tác dụng hay!
Đêm qua cha ngủ rất say...”
Tôi càng thương cha và vui hơn bao giờ hết!
Rồi trưa đến
Nhà hướng đông, gió nồm thổi hiu hiu
Cha tôi lại thiu thiu

Cha nằm lim dim ngủ
Tôi ngồi dưới chân cha suốt buổi
Cảm thấy mình rất đỗi thương cha
Tôi canh chừng không cho ai lại qua

Để giữ cho Người tròn giấc ngủ
Lúc đó tôi lên mười tuổi…
Cha tôi còn trẻ, chưa tới năm mươi
Gương mặt phúc hậu, miệng luôn tươi cười...

Bây giờ thức ăn phong phú, thuốc men đầy đủ
Nhớ lại một thời khó khăn xưa cũ
Nơi xứ Quảng quê nhà
Lòng tôi buồn, da diết nhớ thương cha!
(Một đêm mất ngủ, nhớ cha!
                                                                                          
(Bích Bửu) 

Tâm sự cùng Cha

(Quê hương - Chiều viếng mộ Cha)

Hơn hai vạn ngày con đã sống
Hai phần đời người như giấc mộng thoáng qua
Đường con đi đâu chỉ cỏ và hoa
Mà đèo dốc, suối đồi, hố sâu, gai nhọn…

Tuổi ấu thơ cha dìu bước con cẩn trọng
Trao cho con nghị lực, vốn sống, niềm tin
Vẫn thiếu một bên bàn tay mẹ ấm êm
Không tránh khỏi nhiều đêm con sầu tủi!
 
Như gà con mất mẹ bước một mình lủi thủi
Bươn chải vào đời với bao nỗi âu lo
Là cô giáo, thư ký, thủ quỹ, làm thợ, làm thơ…
Tất cả đều là nghề lơ mơ tay trái!
 
Chiều chồng, nuôi con – phải chăng nghề tay phải?                               
Cả đời con luyện mãi vẫn chưa rành!
"Tình yêu – hạnh phúc" thật mỏng mảnh, mong manh                                                                                      
Hay là bảo ngọc, là pha lê lung linh dễ vỡ
Còn cả vạn ngày tiếp sau, con bỗng sợ!
Biết làm sao, khi đời là phiên chợ mãi đông
Mà trong tay con mọi thứ cũ kỹ, vốn liếng gần âm              
Thế thái nhân tình… thường vô tâm, hờ hững!
 
Bám vào bụi bờ, rong rêu, làm sao con trụ vững
Giữa mênh mông bão tố của cuộc đời
Lúc tìm phương hướng con thường gọi cha ơi!
Ánh mắt cha sáng ngời trong tâm tưởng!
 
Cha của con thông minh và độ lượng
Xin chở che tám hướng nẻo con đi
Chiều viếng mộ, lời tâm sự thầm thì
Cha thấu cả những gì con trăn trở!
                                                                              
(Bích Bửu)

 Nếu Cha có hỏi

 Nếu cha hỏi: Ai là người con thương nhất?
Ai là người con sùng bái, tôn vinh?
Ai vì con quên cả thân mình?
Con sẽ đáp rằng: Chính cha yêu dấu!
 
Nếu cha hỏi: Ai nhân từ độ lượng
Chính kiến, tư duy… ảnh hưởng đến đời con
Ai dạy con sống nương theo đắng ngọt, vuông tròn?                                   
Con sẽ đáp rằng: Chính cha yêu dấu!
 
Nếu cha hỏi: Hồn thơ con lãng mạn
Lòng ngay lành, tâm trong sáng bởi nhờ ai
Ai trao con niềm tin, nghị lực…tới tương lai?
Con sẽ đáp rằng: Chính cha yêu dấu!...
                  
Nếu cha hỏi: Nơi cõi trần ô trọc
Con ngược xuôi vui buồn, khổ nhọc ra sao?
Thưa cha… Con muốn thân tâm an lạc thanh cao                                                         
Lời cha dạy, không phút giây nào xao lãng!
 
Nếu cha hỏi: trong tâm hồn, cuộc sống
Con có hận thù, mơ vọng cao xa?
Thưa cha… Con thích một đời bình dị, an hòa
Được tươi thắm như cỏ hoa chào nắng sớm…!

                                                                                                           (Bích Bửu)            
 
Những mảnh ghép đời tôi

Cám ơn cha cho con đôi mắt sáng
Con biết ơn mẹ mái tóc bềnh bồng
Thừa hưởng của cha tính chân thành thẳng thắn
Học tập từ mẹ vẻ trầm tĩnh, bao dung.
 
Cha thông minh, luôn nhìn xa, hiểu rộng
Mẹ hiền lành, giỏi gia chánh nữ công
Cha mẹ ban cho con tâm hồn trong sáng
Răn dạy con tứ đức tam tòng…
 
Con hãnh diện được làm con của mẹ
Càng tự hào là con gái của cha
Cha đã quên mình vì quê hương, xứ sở
Con chỉ biết làm thơ ca ngợi nước non nhà!
 
Mẹ cha giờ đây chỉ còn là di ảnh
Nhưng trong con cha mẹ sống rạng ngời
Cha mẹ phân thân vào con từng mảnh ghép
Thương mẹ cha! Con giữ các mảnh ghép không rời.

                                                                                        (Bích Bửu)

Một "hậu sinh khả úy" như tôi cảm thấy thật sự bối rối trước gia sản "đồ sộ" của nhà thơ Bích Bửu, dù chị rất bình dị trong đời sống. Ý thơ của chị rất đẹp, có lúc ngân vang từ một phương trời đồng vọng xa xăm, cơ hồ như chập chờn theo nỗi thăng trầm kiếp nhân sinh, bên lề cuộc tồn sinh.

Một kiếp người lang thang
Qua bao nhiêu ngày tháng
Rồi đi đâu? Về đâu?

                                                                                    (Thiên nhiên và phận người) 

Đó là một câu hỏi đặt ra từ thuở hồng hoang, mọi người đi tìm câu trả lời trong các tôn giáo, trong các triết học. Người làm thơ đi tìm giải đáp trong những mảnh vụn của đời thường. Trong mỗi bài thơ, người đọc mà chợt nghe lạnh giá, bởi vì đâu đó trong hoài niệm xa xôi, trong đôi mắt u hoài đó, một đoạn đời đã thành thiên cổ.

Cha mẹ phân thân vào con từng mảnh
Thương mẹ cha!
Con giữ các mảnh ghép không rời.

Lớn lên theo năm tháng, như dòng suối trôi chảy qua bao nhiêu bờ bến hoang vu, tĩnh lặng, rồi bất chợt đổ xuống ghềnh thác. Sự sống được nuôi dưỡng, được lớn lên trong những chuyển động hồn nhiên và dung dị.

Hơn hai vạn ngày con đã sống
Hai phần đời người
như giấc mộng thoáng qua.
…. ….  …..
Mà trong tay con mọi thứ cũ kỹ vốn liếng gần âm
Thế thái nhân tình thường vô tâm hờ hững!... 
Bám vào bụi bờ, rong rêu. 
làm sao con trụ vững 
Giữa mênh mông bão tố của cuộc đời

                                                                                  (Tâm sự cùng cha)

Lời thơ quả là tao nhã và điềm đạm. Cõi thơ của tác giả vì vậy mà mang mang heo hút. Sầu khổ thì có mà sầu hận thì chẳng bao giờ. Đó không chỉ là một điểm nhỏ trong thơ, mà là điểm cốt tủy trong cái phong vận bao la, thấm đậm nồng nàn trong cõi nhân sinh của nhà thơ Bích Bửu.

– Nếu cha hỏi: nơi cõi trần ô trọc 
   Con ngược xuôi vui buồn, khổ nhọc ra sao? 
  Thưa cha! Con muốn thân tâm an lạc thanh cao
  Lời cha dạy không phút giây nào xao lãng
– Nếu cha hỏi: trong tâm hồn, cuộc sống 
  Con có hận thù, mơ vọng cao xa? 
  Thưa cha! Con thích cuộc đời bình dị, an hòa
  Được tươi thắm như cỏ hoa chào nắng sớm?

                                                                                  (Nếu cha hỏi) 

Lời mẹ ru, lời cha dạy thuở còn bé bỏng để nghe và nhớ, cơ hồ như những hoài niệm mông lung về một quá khứ huyền thoại hoang sơ, nó chập chờn thoáng hiện trong từng khoảnh khắc suốt cả một đời thăng trầm dâu bể. Trong mênh mông cõi thơ của Bích Bửu, những lời làm cho ta nhớ mãi công cha nghĩa mẹ ơn đời, khắc khoải và sâu thẳm, mãi vương vấn về sau. 

Tài sản quý trên đời là đạo đức
Là nghĩa nhân lễ trí tín làm người
Dù giàu sang, hay thất vận lỡ thời
Các con nhớ giữ tấm lòng trung thực 

(Gia tài cho con) 

Bích Bửu là vậy, khi làm thơ hay xướng họa chị dành cả tâm huyết và sự chân thành. Với chị làm thơ không phải để giải sầu hay thay lời muốn nói với một ai, mà với chị thơ như là “người bạn tâm giao tri kỷ”, để chị trải lòng xuyên suốt cả đời thơ. Có thể nói, qua nhận định của các nhà thơ gạo cội, những người am hiểu về thơ và tình cảm của các nhà thơ đối với Bích Bửu mới thấy được vị trí và tài năng của Bích Bửu trong giới thơ văn cả nước.

*  Tác phẩm thơ đã phát hành: 
 6 tập thơ, 2 CD thơ, 
4 CD nhạc từ thơ Bích Bửu
1- Tình Lá Cỏ 
     (Nhà xuất bản Thanh Niên, năm 2004)  
2- Hạt Sương Long Lanh 
     (Nhà xuất bản Văn Nghệ, năm 2007)
3- Thi  Thoại (
     Nhà xuất bản Văn học, năm 2010)     
4- Suối nguồn yêu thương 
     (Nhà xuất bản Trẻ, năm 2014)
5- Chuyện của bé 
    (Thơ nhi đồng, năm 2014)
6- Giao cảm 
    (Nhà xuất bản Hội Nhà Văn, năm 2018)

 * 2 CD thơ diễn ngâm: “Gia Tài Cho Con” 
    (GP Sở TTVH TP.HCM, năm 2009)    
*  Tác phẩm nhạc từ thơ Bích Bửu đã phát hành: 
4 CD nhạc từ thơ Bích Bửu     
-   CD Kho Báu Của Mẹ 
    (GD Sở VHTT TP.HCM, năm 2007)  
-   CD Lời Yêu Thương  
     (Năm 2018)                             
-   CD Hương Trầm Quê Tôi
    (Năm 2010)                               
-   CD Vui quá cuộc đời 
    (Năm 2014)

 *  Giải thưởng:
- Giải Bạc cuộc thi thơ “Tác Phẩm Vàng” toàn quốc năm 2011 (Không có giải vàng)
- Giải Nhì cuộc thi thơ Quốc Gia “Hương Thơ Đất Việt” năm 2013 (Không có giải Nhất)
- Giải Nhất cuộc thi thơ “Đất Nước Tinh Yêu” toàn quốc năm 2014
- Giải Nhất cuộc thi thơ “Hương Cội Nguồn” toàn quốc năm 2018

Mạc Tường Vi 

(Ghi rõ nguồn ceotoancau.vn khi đăng lại bài này)

There are no comments yet.
Yêu cầu xác thực

Bạn phải đăng nhập để viết bình luận.

Đăng nhập
;
TIN CHUYÊN MỤC LIÊN QUAN

QUẢNG CÁO