(ceotoancau.vn) Đức Vượng ấp ủ nghề báo từ năm 16 tuổi nên quyết tâm theo đuổi đam mê, viết nên nhiều bài báo nói về cuộc sống, đặc biệt những người có hoàn cảnh khó khăn, đó là niềm hạnh phúc của anh.
Đức Vượng (Nguyễn Văn Vượng) sinh ra và lớn lên tại Hà Nội, tốt nghiệp chuyên ngành Cử nhân Kinh tế - Hành chính văn phòng. Sau nhiều cố gắng nỗ lực, Đức Vượng cũng đã thực hiện ước mơ sau khi trải qua công việc của một giáo viên dạy lịch sử.
Đức Vượng thích được đi du lịch nhiều nơi để làm công việc thiện nguyện giúp đỡ những người nghèo. Vốn dĩ sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo, từng được nhiều người giúp đỡ, cưu mang nên anh luôn sẵn sàng tham gia các chương trình thiện nguyện từ Nam ra Bắc.
Đức Vượng cũng thích sáng tác thơ. Thơ của anh chân phương, chan chứa tình cảm yêu thương với gia đình và cuộc sống. Sau đây là một số tác phẩm của anh:
Bàn tay mẹ
Bàn tay gầy guộc xương xương
Bàn tay chất chứa tình thương vô bờ
Nốt chai tay mẹ cứng đờ
Cho con có được tuổi thơ ngọt ngào
Trời giăng bao trận mưa rào
Mồ hôi mẹ đổ, làm sao xóa mờ
Cấy cày, gặt hái, thu khoai
Nắng mưa mẹ trải ở ngoài ruộng nương
Mẹ tôi ấp ủ yêu thương
Một đời lam lũ dẫn đường tôi đi
“Con ơi đừng có lo chi
Mẹ yên vui lắm, có gì buồn đâu
Cốt là cứ nhớ thương nhau
Nỗ lực cố gắng, về sau an hòa”
Mẹ như cành trúc la đà
Gió đời thổi lắm mẹ già yếu hơn
Bàn tay gầy guộc run run
Bàn tay đã trải muôn trùng bể dâu.
Nắm đôi tay mẹ thật lâu
Trong vòng tay mẹ thật sâu ân tình!
(Sài Gòn ngày tháng xa nhà 08/3/2010)
Đức Vượng
Nghĩa sinh thành
Mấy mươi năm tần tảo nuôi con,
Không mắng la, cũng chẳng roi đòn,
Nâng niu, dỗ dành từng giấc ngủ,
Mẹ dành phần dở, con miếng ngon.
Giờ mẹ già, gầy nhom, ốm yếu,
Máu thịt đã dành cho con yêu,
Con của mẹ bao giờ thấu hiểu?
Mẹ như đèn trước gió, liu xiu.
Có thức đêm, mới biết đêm dài,
Mẹ còn, thật hạnh phúc cho ai!
Hoa hồng vẫn cài trên ngực trái,
Ở đời chỉ một mẹ, chẳng hai.
Trách ai ngược đãi bậc sinh thành,
Giận người bất hiếu đấng cao sanh,
Căm phẫn dành cho phường vô lễ,
Uất nghẹn con tim, sẹo chẳng lành.
(Hà Nội ngày 08/3/2020)
Đức Vượng
Nhớ lời cha dạy
Bây giờ con đã lớn
Làm thân tráng đời trai
Con sẽ gánh đủ thứ
Hẳn sẽ nặng đôi vai
Những lời cha nhắn nhủ
Con nhớ kỹ biết không
Dẫu chuyện gì chăng nữa
Phải sống thật với long
Nếu như con sống tốt
Bị vu khống sau lưng
Con không nên buồn bã
Mà hãy cứ vui mừng
Con cứ an nhiên sống
Chẳng ghen ghét người ta
Nếu con không có lỗi
Tội họ mang con à...!
Những điều cha muốn nói
Còn nhiều lắm con ơi
Nếu con đường con bước
Gặp bão tố phong ba
Nếu đời xô con ngã
Đừng chán nản buông xuôi
Ngã đâu đứng lên đó
Bước tiếp không, được lùi
Còn về tình bè bạn
Ai thân thiết với ta
Cứ thật tâm thật dạ
Đừng lừa lọc con à...
Còn những ai tính toán
Tiền bạc… và công danh
Dù thân thiết đến mấy
Quyết tránh xa cho thành
Trong tình yêu cũng thế
Phải chung thủy thiết tha
Xem họ là tất cả
Đừng lừa dối người ta
Còn nếu yêu thắm thiết
Bỗng nhiên… phải chia tay
Đừng buồn đau con nhé
Do duyên… nợ chưa đầy
Giờ tuổi cha còn khỏe
Thì dạy dỗ dìu con
Nhưng mai nay già yếu
Lỡ khi cha chẳng còn
Không nên khóc con ạ
Phải mạnh mẽ… hồn nhiên
Vì không sớm thì muộn
Ai cũng phải quy tiên...
Những gì mà cha viết
Con học kỹ nghe chưa
Sống theo lời cha dạy
Sẽ tốt đấy con à...
Cứ an nhiên mà sống
Thứ đến hãy mừng vui
Thứ đi không luyến tiếc
Cứ hồn nhiên… mỉm cười...
(Sinh nhật xa nhà, Đà Lạt 25/6/2020)
Đức Vượng
Ngày nhà giáo
Cầm bút lên định viết một bài báo
Bỗng nhớ ra nay là ngày nhà giáo
Quá xấu hổ cho những lần kiêu ngạo
Thì ra con cũng giống bấy nhiêu người
Cầm bút lên điều đầu tiên con nghĩ
Đâu là cha, là mẹ, là thầy…
Chỉ là những cảm xúc vu vơ, tầm thường, nhỏ nhặt…
Biết bao giờ con lớn được, thầy cô ơi!
Con hiểu, mỗi sợi tóc đổi màu kia
Là một lớp người lớn lên và biết sống
Mặt đất như trời xanh mơ mộng
Bông cúc vàng nên buổi sáng vô tư.
Khởi đầu cho một chuyến đi xa
Lối trường cũ thoảng hương cỏ mật
Bài tập đọc khóa bình minh thứ nhất
Cả cuộc đời thầy cô dõi bóng theo em ...
(Viết nhân ngày nhà giáo Việt Nam 20/11/2020)
Đức Vượng
Thời sinh viên
Bỗng giật mình khi nhìn lại tháng năm
Thuở học trò lạc khi nào chẳng biết
Thời sinh viên đã từ lâu từ biệt
Ta là ai giữa thăm thẳm cõi đời?
Xin một lần nhìn lại, một lần thôi
Mùa hạ cháy của mười năm về trước
Những vần thơ bâng khuâng mà thao thức
Sao bây giờ xa lắc quá ta ơi???
Cứ nghĩ rồi mình sẽ nhớ không nguôi
Thuở học trò đẹp như trong cổ tích
Vậy mà không, bụi mờ rồi ký ức
Rồi một ngày ta sẽ quên ta
Rồi một ngày ta sẽ chẳng nhận ra
Ai là ta của ngày xa xưa ấy
Mùa hạ ấy xa rồi, thời gian như lửa cháy
Biết có kịp về đối diện với mình không?
Xao xuyến trong ta một mùa hạ cuối cùng
Phía em đi, những con đường rực rỡ
Hoa bằng lăng cứ tím lòng trên phố
Mười năm rồi, nhanh đến thế ư?
Có lẽ nào ta mãi mãi giã từ
Sân trường cũ, và bài thơ cũng cũ
Ô cửa sổ bốn mùa nắng rủ
Con đường chìm trong cỏ, nắng và hoa...
Có lẽ nào thời thương nhớ đã qua
Mùa hạ cháy trong chiều đa cảm gió
Ta tan lớp bồi hồi con phố nhỏ
Dấu yêu nào trong mắt thế thơ ngây?
Ta viết lại bài thơ cho một ngày
Ngày xưa ấy, thời yêu thương chưa nói
Thời vụng dại, ta sợ mình nông nổi
Để bây giờ day dứt mãi không nguôi
Ước được làm cơn mưa rơi về phía khoảng trời
Ta đưa em về lại sân trường cũ
Còn không những tán bàng xanh rủ
Ta trở về bé dại, ngây thơ...
(Viết cho ngày khai trường 05/9/2020)
Đức Vượng
Mười năm
Mười năm rồi nhanh đến thế kia ư?
Ta không nghĩ mình già nua đến thế
Khi thấy thơ chẳng là gì đáng kể
Giữa cuộc đời ăm ắp những lo toan
Bỗng giật mình khi nhìen lại tháng năm
Thuở học trò lạc khi nào chẳng biết
Thời sinh viên đã từ lâu từ biệt
Ta là ai giữa thăm thẳm cõi đời?
Xin một lần nhìn lại, một lần thôi
Mùa hạ cháy của mười năm về trước
Những vần thơ bâng khuâng mà thao thức
Sao bây giờ xa lắc quá ta ơi???
Cứ nghĩ rồi mình sẽ nhớ không nguôi
Thuở học trò đẹp như trong cổ tích
Vậy mà không, bụi mờ rồi ký ức
Rồi một ngày ta sẽ quên ta
Rồi một ngày ta sẽ chẳng nhận ra
Ai là ta của ngày xa xưa ấy
Mùa hạ ấy xa rồi, thời gian như lửa cháy
Biết có kịp về đối diện với mình không?
Xao xuyến trong ta một mùa hạ cuối cùng
Phía ta đi, những con đường rực rỡ
Hoa bằng lăng cứ tím lòng trên phố
Mười năm rồi, nhanh đến thế ư?
Có lẽ nào ta mãi mãi giã từ
Sân trường cũ, và bài thơ cũng cũ
Ô cửa sổ bốn mùa nắng rủ
Con đường chìm trong cỏ, nắng và hoa...
Có lẽ nào thời thương nhớ đã qua
Mùa hạ cháy trong chiều đa cảm gió
Ta tan lớp bồi hồi con phố nhỏ
Dấu yêu nào trong mắt thế thơ ngây?
Ta viết lại bài thơ cho một ngày
Ngày xưa ấy, thời yêu thương chưa nói
Thời vụng dại, ta sợ mình nông nổi
Để bây giờ day dứt mãi không nguôi
Ước được làm cơn mưa rơi về phía khoảng trời
Ta đưa em về lại sân trường cũ
Còn không những tán bàng xanh rủ
Ta trở về bé dại, ngây thơ...
Ừ nhỉ, thời gian qua nhanh đến không ngờ
Lời yêu mãi bây giờ chưa kịp nói...
Ta nhút nhát, nên niềm riêng gió thổi
Mãi ước một ngày gió thổi đến bên em...
(Sài Gòn ngày 15/10/2019)
Đức Vượng
Niềm hạnh phúc
Cả triệu người bấy lâu nay vẫn mong chờ
Nhớ những lần vì Thái, Mã u sầu
Bao năm rồi mòn mỏi bởi nỗi đau
Bỗng đêm nay vỡ òa niềm hạnh phúc
Sân Rizal một màu cờ đỏ rực
Bắc Trung Nam náo nức đợi tin vui
Mọi nẻo đường bỗng thưa vắng bóng người
Giờ bóng lăn Việt Nam là tất cả
Bác xe ôm bỏ cuốc xe cao giá
Anh bán hàng quên cả việc bán mua
Chị thợ may tạm gác chuyện thêu thùa
Vì đội tuyển thân yêu là trên hết
U 22 thắng đậm cả nhà vui như tết
Sáu mươi năm chờ viết sử hào hùng
Ngồi xem bóng mà tuôn đầy cảm xúc
Xin cảm ơn những chàng trai áo đỏ.
(U22 Việt Nam vô địch sea games ngày 07/12/2019)
Đức Vượng
Vươn tầm châu lục
Bao nhiêu năm đắng cay và nước mắt
Giọt lệ buồn se sắt mộng lòng fan
Những trận thua tan tác giấc mơ vàng
Rồi bác đến.... ngập tràn trong hạnh phúc.
“Chiếc đũa thần” bác vươn tầm châu lục
Gặp In-đô bác hạ gục dễ dàng
Tuyết Thường Châu còn chiến tích vẻ vang
Nắng Dubai ngập tràn tin chiến thắng.
Nhớ khi xưa bao tủi hờn câm lặng
Sợ Thái Lan như sợ “rắn Mai Gầm”
Rồi bác về ai nấy cũng vững tâm
Đưa tuyển Việt vượt tầm xa khu vực
Cảm ơn bác người bạn nơi xứ lạ
Đã mang về bao kỳ tích hôm nay
Park Hang Seo nhà chiến lược tài ba
Tên bác mãi trong lòng người Việt Nam...
(Hà Nội ngày 10/12/2019)
Đức Vượng
Chỉ tại Covid
Dịch Cô vít lan tràn thế giới
Lây truyền nhiễm đã tới khắp nơi
Dẫu cho góc bể chân trời
Người người hoảng sợ phải rời bỏ đi
Thương cho người... nghèo vì phận số!
Kiếm miếng cơm đến chỗ xa xăm
Ở nơi chiếu rách cũng nằm
Bây giờ dịch đến bỏ làm về quê
Đất của mẹ chẳng hề xua đuổi
Hỡi các con sớm tối mau về
Dẫu rằng thiếu thốn muôn bề
Nhưng tình ruột thịt không hề nhạt phai
Dịch tràn đến ai ai cũng biết
Sao nỡ đành phân biệt tình thâm
Mẹ thương gói trọn âm thầm
Quê hương rộng cửa... xa xăm hãy về.
(Nhân dịp quê hương Mê Linh bị cách ly vì Covid tháng 4/2020)
Đức Vượng
Trở lại Sài Gòn
Tôi trở lại với Sài Gòn phồn hoa
Nơi bạn bè tôi tối ngày vội vã
Nơi người thân tôi miệt mài hối hả
Giữa dòng đời tất tả với mưu sinh.
Tôi trở lại từ nơi ấy biết chăng
Lũ bạn tôi cũng dăm thằng mươi đứa
Hối hả bon chen nỗi niềm chất chứa
Cơm áo gạo tiền mấy đứa thảnh thơi.
Tôi trở lại từ nơi ấy xa xôi
Nơi cách quê tôi cả ngàn cây số
Vẫn thấy thân quen bởi tấm lòng rộng mở
Của những người luôn hớn hở với tình quê
Tôi trở lại đem theo nỗi đam mê
Của lũ bạn vẫn hướng về quê cũ
Vội vã gặp nhau bao giờ thấy đủ
Mai xa rồi vẫn thủ thỉ nhớ không?
(Sài Gòn lần trở lại ngày 12/9/2020)
Đức Vượng
Về Hà Nội đi em
Anh nói rằng về Hà Nội đi em
Nơi anh ở có Hồ Gươm soi bóng
Liễu ven hồ thướt tha như trong mộng
Tháp Rùa nghiêng soi bóng nước trong chiều!
Anh dắt em trong chiều tím tình yêu
Hôn thật nhẹ tóc em bay trong gió
Em nhìn kìa, Hà Nội tim bé nhỏ
Thủ đô yêu, cả nước lại hướng về!
Anh xa em nhưng vẫn trọn câu thề
Ngày không xa đón em về Hà Nội
Mình cùng nhau dạo quanh hồ mỗi tối
Hoa sữa thơm ngây ngất chút men tình!
Hà Nội ơi, em đến lúc bình minh
Có anh rộng vòng tay đang chờ đón
Dẫu biết rằng cuộc sống còn bận rộn
Vẫn nhớ hoài ở nơi đó có nhau...
(Hà Nội 22/9/2019)
Đức Vượng
Uớc Vọng
Ước vọng xây thành mộng kết hoa
Về sau chuyển đến ở chung nhà
Xuân vừa chạm ngõ thương nhiều quá
Hạ mới bên thềm nhớ lắm ta
Bởi muốn hôm này chào mẹ đến
Rồi mong bữa nọ đón thầy ra
Xem ngày hợp nhất duyên mình đã
Nhẫn ngỏ cầu hôn hạnh phúc nha
(Hà Nội, 15/11/2020)
Đức Vượng
Yêu
Chẳng biết yêu em tự khi nào
Vắng em một buổi dạ ngẩn ngơ
Ra đường gặp em nào dám nói
Chỉ nói yêu em trong giấc mơ.
Đức Vượng
Hoa Nắng