Cảm xúc thơ vu lan: Mùa hiếu hạnh

Đăng bởi : Dương Ngọc Linh . Ngày : 2022-08-08 23:29:17
 

(ceotoancau.vn) Người Việt Nam, hẳn ai cũng biết đến đôi dòng “Công cha như núi Thái Sơn/ Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”. Mưa ngâu rả rích, tiết trời bắt đầu sang thu, mùa Vu Lan lại về. Mời bạn đọc thưởng thức những bài thơ báo hiếu. Chúc các bạn có những phút giây thật đẹp bên những vần thơ nhớ về cha mẹ đầy cảm xúc.

CHIẾC ÁO NGÀY XƯA

(Kính dâng hương hồn mẹ chồng – người đã trồng bông, kéo sợi, dệt vải, nhuộm vải, may áo cho chồng vào thập niên 1940 – 1960).

Xúc động viết bài thơ

Ghi công ơn trời bể

Ghi theo lời anh kể

Chuyện “chiếc áo ngày xưa”:

Thập niên khoảng bốn mươi

Chiến tranh và nghèo khó

Muốn may được quần áo

Nhà nhà phải trồng bông

Người phụ nữ tinh thông

Phải biết may biết dệt

Sắp đến đầu niên học

Muốn may áo cho anh

Mẹ thức dưới trăng thanh

“Cán bông“ cho sạch hột

“Bắn cung” bông tơi xốp

Trắng mỏng tựa áng mây

Đưa xa kéo vào quay

Xe bông thành sợi chỉ

Lân la anh hỏi thử

“Chỉ có phải là tơ?”

Mẹ cười đáp lơ mơ

“Tơ rối như chỉ rối”

Mờ sáng cho đến tối

“Xe chỉ” suốt đêm ngày

Một hôm mẹ ngừng quay

Cuốn chỉ thành từng “chẹ”

Dáng mảnh mai lanh lẹ

Mẹ ”đạp nước, đạp cơm”

Ngâm, phơi, chỉ chắc, thơm

Mẹ mắc vào khung cửi

Canh chỉ dày như lưới

Mẹ đan những đường ngang

Thoi chỉ phóng nhịp nhàng

Mẹ vừa làm vừa hát

Mẹ mồ hôi bết tóc

Tóc dài hệt chỉ dài

Mẹ ngồi tóc ôm vai

Suối tóc tràn trên đất

Vải dệt xong thơm thật

Cắt ra, mẹ nhuộm liền

Tìm thuốc nhuộm thiên nhiên

Từ trái dành, lá cẩm

Từ dứa xanh, sim tím

Từ tro, nghệ, nước dừa

Lá chàm hoặc mủ nưa

Khéo thay bàn tay mẹ!

Công đoạn dài như thế

Mới đo cắt cho anh

Chiếc quần sọt màu xanh

Áo vàng ba lô xám

“Dễ ghét con trai lắm!”

Nhìn anh, mẹ mắng yêu!

Mẹ lao nhọc thật nhiều

Để dệt may tấm áo

Như dệt bao hoài bão

Mong anh sẽ lớn khôn

Giờ mẹ đã không còn!

Anh luôn hồi tưởng lại:

Trải qua bao thời đại

“Xi ta”, “Ga bạt đin”

“Đạt rông”, “Đọt-mơi Anh” (Englais)

Không quý bằng vải mẹ!

Áo nhuộm dành, nhuộm nghệ

Hay màu của yêu thương?

Ký ức mãi tươi nguyên

Màu áo thời niên thiếu!

Lê Bích Bửu

VU LAN NHỚ MẸ

Tháng bảy này trên ngực trái của con

Hoa hồng trắng mỏi mòn trong xa nhớ

Mẹ ở đâu mà muôn trùng cách trở

Mẹ chỉ trở về trong giấc chiêm bao.

 

Con vui mừng tưởng như mới hôm nao

Vòng tay mẹ ngọt ngào ru con ngủ

Tháng bảy này trong mênh mông vũ trụ

Ngôi sao nào là ánh mắt mẹ yêu?

 

Mẹ ở đâu trong những áng mây chiều

Trong gió nâng cánh diều con mơ ước

Hay viên sỏi bên đường nâng chân bước

Bình dị vô cùng mãi mãi bên con.

Ngô Dương Hải 

ĐÊM NHỚ CHA

Tiếng mưa rơi giữa canh khuya

Một xuân cha đã xa lìa trần gian

Cha như gió núi mây ngàn

Bay về phương ấy hóa tan bụi trần

 

Từ đấy bỏ hết trầm luân

Và buông xuôi cả nợ nần bể dâu

Không còn hút thuốc chải đầu

Bạc đen cũng hóa đất nâu ngoài đồng

 

Cha đi vào cõi hư không

Để buồn rụng lá, thinh không tủi hờn

Từ đấy cho mãi sau rồi...

Tìm đâu giọng ấm cha ngồi ngâm thơ

Còn ai răn dạy mỗi giờ

Bàn viết mỗi tối bây giờ vắng cha

 

Từ trẻ cho tới lúc già

Nuôi chúng con lớn chỉ là yêu thương

Quanh năm dầu dãi gió sương

Âm thầm trao gửi tình thương ngọt ngào...

 

Chợt nghe tiếng nấc nghẹn ngào

Ngoài hiên vẫn tiếng rì rào gió mưa

Cha ơi thương mấy cho vừa

Cả đời cha gánh nắng mưa dãi dầu...

 

Bóng cha mờ nhạt đêm thâu

Nhớ thương chan chứa giọt châu lặng thầm

Thoảng đâu đây khói hương trầm

Lặng nghe như tiếng thì thầm của cha...

Mai Lan Khánh Hà

MẸ NÓI VỚI CON

Cả đời mẹ đã hy sinh

Thân cò vất vả bình minh tới chiều

Cho dù cực khổ bao nhiêu

Nhìn con khôn lớn sớm chiều mẹ vui

 

Diễn ra bao chuyện bùi ngùi

Cơm chan nước mắt vẫn cười với con

Một đời trèo núi lên non

Trong vòng tay mẹ dạy con bao điều

 

Mong con tiến bộ thật nhiều

Dõi theo từng bước đôi điều mẹ răn

Làm người cần hiểu phải chăng

Kính trên nhường dưới xóm làng yêu thương

 

Chuyện to chuyện nhỏ nhín nhường

Yêu từng cây cỏ con đường thân quen

Yêu người đồng chí anh em

Làm người con phải dịu hiền dễ thương

 

Cho dù có kẻ nhiểu nhương

Mình làm việc tốt phải nhường ta ngay

Cuộc đời bao chuyện đắng cay

Mình lùi một chút thì may mắn mà

 

Sống cho chất phác thật thà

Chân thành lương thiện bó hoa dâng đời.

Bích Ngọc

VẼ BÁNH TRUNG THU VÀO THƠ

Đêm qua trăng chín bên đồi

Nằm mơ tháng tám bật chồi trung thu

Sáng nay con trẻ hu hu…

Mùa chìm trong những tiếng ru vụn vằn

Đêm qua ai gác đồi trăng

Mẹ nghe tháng tám vùng vằng cách ngăn

Trăng đi qua phố tương tàn

Trẻ con ngơ ngác dưới hàng rào giây

Rằm trôi tròn lại dần đầy

Ông trăng lồi lõm dưới mây buồn buồn

Trung thu ai chẳng bồn chồn

Bao nhiêu hứa hẹn tâm hồn trẻ thơ

Đền con mẹ vẽ ước mơ

Bánh trung thu ở trong thơ ngon nào

Phố phường đang bị ốm đau

Biết rằng tháng tám nẫu màu vàng thu

Trò chơi còn phía ngục tù

Dân gian rồi hết từ từ tách chia

Thương ông cổ tích về khuya

Đi ngang thế kỷ mà nghe nhọc nhằn.

Mạc Tường Vi

VU LAN TRẮNG

“Đường Minh Thành...”, mẹ ơi không đẹp nữa

Vu lan về đốt lửa cõi lòng con

Nén tâm nhang ngăn suối lệ dâng tràn

Trăng tháng bảy võ vàng mơ Bóng Hạc

Cưỡi xe mây mẹ xuôi miền cực lạc

Thoát Ta bà lên Bát nhã thuyền trăng

Bao năm rồi mẹ hóa ánh sao băng

Con hụt hẫng đất bằng chênh chao đảo

Bông hồng trắng nhói cài lên ngực áo

Nỗi ăn năn mưa bão xót xa lòng…

Con lần về vườn cũ bụi tre cong

Tìm đâu nữa dáng còng gom lá đốt

Tiềng chim vịt trên cành kêu thảng thốt

Tà huy buông cơn gió nhẹ lay mành.

Dương Hiền

VU LAN NHỚ MẸ THẦY

Vần thơ và nén tâm nhang

Tấm lòng thành kính Vu Lan dâng nguòi

Lời thơ thầy viết sinh thời

Câu Kiều mẹ kể từ hồi ấu thơ

Theo con đến tận bây giờ

Lắng từng câu chữ... cứ ngơ ngẩn lòng

Như dòng suối mát nước trong

Gieo mầm nhân ái giàu lòng vị tha

Chí bền, chữ tín lời cha

Gian nan quyết vượt ắt là thành công!

Xởi lởi cuộc sống hòa đồng

Bạn cùng chí hướng như trong một nhà

"Nhìn miệng đãi khách đường xa"

Cũng là gừi gắm con ta cho nguòi!...

Cuộc đời vinh, nhục con ơi

Trong gian lao gắng làm người nghĩa nhân

“Cuộc đời con tạo xoay vần

Qua cơn bĩ cực tới tuần thái lai...

Lời mẹ thủ thỉ bên tai

Lắng hồn con suốt dặm dài tháng năm...

Bên lăng yên nghỉ vĩnh hằng

Tâm nhang con vái... khóc thầm mẹ, cha !

                                           Lê Thanh

Bố tôi con quan huyện

Được đi hoc trường Tây

Mười bảy tuổi lập nghiệp

Nói tiếng Pháp rất hay

Là xếp-ga thời đó

Mọi người thường gọi thầy !

 

Bố tôi thường hay kể

Ngụ ngôn La - phông - ten

Những bài thơ ông viết

Đến giờ tôi chưa quên!

 

Mẹ tôi con “Hương - Lý”

Rất thuộc “Tam Tự Kinh”

Chuyến đò xuôi sông Vịnh

Lẩy Kiều câu chuyện tình...

 

Mẹ tôi thích thơ lắm:

Bắt tôi đọc “truyện Kiều”

Bà thuộc từng chương một!

Chinh Phụ Ngâm... Vân Tiên...

Lê Thanh

NGÀY ẤY TÌM VỀ

Con lớn lên từ lưng còng dáng mẹ

Giọt mồ hôi mặn chát áo của cha

Từ nắng mưa của tháng bảy tháng ba

Tiếng chim cuốc gọi bờ xa hôm bữa.

 

Con thương cha những trưa hè nắng lửa

Tấm lưng trần cắt cứa bởi rạ rơm

Bát nước chè sóng sánh đượm hương thơm

Bếp nghi ngút... thèm mùi cơm lúa mới.

 

Con như thấy vết chân trần cày xới

Luống khoai lang chấp chới lúc bão về

Cơn gió chiều trôi dạt cả đường quê

Con thuyền cũ... Tối có về ngủ đợ.

 

Mảnh trăng suông gối đầu lên nỗi nhớ

Ta vẫn chờ đom đóm nở bờ ao

Hoa dâm bụt còn nhìn trộm qua rào

Để xa mãi vẫn cồn cào một thủa.

 

Ngày xưa ơi... Ta muốn về lần nữa

Ngắm mẹ già ngồi tựa cửa trông xa

Ráng chiều rơi... cong cả ngọn tre ngà

Như thổn thức...

Nhớ dáng cha…

Ngày ấy...

Thuy Vu

BÀN TAY MẸ

Bàn tay gầy guộc xương xương

Bàn tay chất chứa tình thương vô bờ

Nốt chai tay mẹ cứng đờ

Cho con có được tuổi thơ ngọt ngào

 

Trời giăng bao trận mưa rào

Mồ hôi mẹ đổ, làm sao xóa mờ

Cấy cày, gặt hái, thu khoai

Nắng mưa mẹ trải ở ngoài ruộng nương

 

Mẹ tôi ấp ủ yêu thương

Một đời lam lũ dẫn đường tôi đi

Con ơi đừng có lo chi

Mẹ yên vui lắm, có gì buồn đâu

 

Cốt là cứ nhớ thương nhau

Nỗ lực cố gắng, về sau an hòa

Mẹ như cành trúc la đà

Gió đời thổi lắm mẹ già yếu hơn

 

Bàn tay gầy guộc run run

Bàn tay đã trải muôn trùng bể dâu.

Nắm đôi tay mẹ thật lâu

Trong vòng tay mẹ thật sâu ân tình!

Nguyễn Vượng

VU LAN NGÚT NGÀN NHỚ MẸ

Đêm trăn trở, bình minh khắc khoải .

Nắng dìu mưa, gió mải đưa hương.

Vu Lan trên mọi nẻo đường.

Mẹ ơi! Cha hỡi! Vấn vương nhớ hoài.

 

Nhớ những lúc, trẻ choai, khờ dại.

Bốc đồng lên, phải trái bất cần.

Lựa lời dùng lễ nghĩa nhân.

Đưa về chính đạo, song thân tuyệt vời.

 

Nhớ lại lúc, cuộc đời gian khó.

Nhà mình còn có lúc đói no.

Mà sao hạnh phúc vô bờ.

Cha giành ăn cháy, mẹ chờ ăn sau.

 

Vô tâm quá, con đâu có biết.

Giờ mẹ cha về niết bàn rồi.

Làm sao mẹ hỡi cha ơi.

Cho con nghe được những lời dạy răn.

Đạt Trần

MẸ TÔI

(Câu khoán theo hình ảnh )

MẸ... tôi đã cả đời cố gắng

MANG... biết bao gánh nặng cõi trần

MỘT... mình đâu tiếc xác thân

NẮNG... mưa khó nhọc tảo tần vì con

 

HAI... vai nặng mỏi mòn ngày tháng

SƯƠNG... gió nhiều trên quảng đường đi

ĐEM... mang tất cả những gì

RA... ngoài gian khổ có chi phải buồn

 

CHỢ... đời đó luôn luôn vất vả

ĐỔI... cho con quý giá vô cùng

LÀM... người chẳng được ung dung

ĐƯỜNG... nhiều giông bão muôn trùng khó khăn

 

CON... nhớ mãi lưng oằn khổ nhọc

ĐI... cạnh bên săn sóc dặm trường

MẸ MANG MỘT NẮNG HAI SƯƠNG

ĐEM RA CHỢ ĐỔI LÀM ĐƯỜNG CON ĐI.

Xuân Diệu

VU LAN CẦU PHƯỚC

Vu Lan: "Xá tội vong nhân"

Cầu mong phần phước tới phần gia tiên

Cầu mong trời phật hiện tiền

Ban nơi đất phật an yên suốt đời

Hay về đầu thai kiếp người

Nối duyên lần nữa, tiếp đời trần gian.

 

Vu Lan đang đến thật gần!

Lòng con thấy nhớ người thân thật nhiều

Nhớ cha nhớ mẹ kính yêu

Anh em, thân hữu... thật nhiều nhớ thương

Cầu mong trời phật xót thương

Xá đi tội lỗi xưa vương ở trần

Cầu mong trời phật ban ân

Để cho cha mẹ được phần an vui.

 

Vu Lan đã tới nơi rồi!

Con mời cha mẹ về nơi quê nhà

Cơm chay đạm bạc nhà ta

Tấm lòng thơm thảo gọi báo ân

"Công cha như núi thái sơn

Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra..."

Cả đời con nợ mẹ cha

Cầu xin trời phật độ cha mẹ mình

Được an đất phật anh linh

Cảm ơn trời phật... phước lành mẹ cha.

Đinh Thị Hiển

MẸ TÔI

Bàn tay gầy guộc xương xương

Bàn tay nâng gió phơi sương ngoài đồng

Bàn tay chắn bão mưa giông

Bàn tay gom nắng vào lòng ru nôi.

 

À ơi tiếng khóc đầu môi

Ngày xưa mẹ mượn trăng mời gió thu

Mẹ thường mượn tiếng cúc cu

Chim non ríu rít để ru giấc nồng.

 

Ôi xưa nắng gắt trên đồng

Mà nay mưa rắc trong lòng con yêu

Ôi xưa nóng rát gánh chiều

Mà nay rét mướt cánh diều trong con.

 

Tay con nâng nhẹ héo hon

Tay con nâng nhẹ mỏi mòn tháng năm

Nhẹ tay con nắm con cầm

Nhẹ tay con áp má thầm à ơi.

 

Ngoài kia gió rét tơi bời

Bên con mẹ nhỉ nhớ câu ru hời

Con đi mẹ nấc nghẹn lời

Con về mẹ nhoẻn miệng cười: Con ơi!

 

Kỳ quan đẹp nhất trên đời

Mẹ ơi là mẹ cao vời của con

Mẹ là sông biển núi non

Mẹ là Phật sống trong con đời đời.

VH

Hoa Nắng

(Tổng hợp từ Fanpage Bạn Bè Yêu Sài Gòn và ấn phẩm Thế giới doanh nhân Sao Việt.

Hình: tác giả cung cấp và hình sưu tầm internet).

There are no comments yet.
Yêu cầu xác thực

Bạn phải đăng nhập để viết bình luận.

Đăng nhập
;
TIN CHUYÊN MỤC LIÊN QUAN

QUẢNG CÁO