Để hiểu được phụ nữ

Đăng bởi : Hoa Nắng . Ngày : 2020-11-23 15:30:16
 

(vnexpress.net) Áp lực quản lý tập thể là lý do khiến tôi ngừng dạy tiếng Anh, đặc biệt trong một lớp hầu hết là phụ nữ.

Năm 2015, tôi mở lớp dạy học tại nhà. Tôi tự mua bàn ghế, bảng trắng, làm vườn đẹp, trang trí nhà cửa, chuẩn bị thật tốt những điều một giáo viên phải có.

Thời gian đầu mọi người rất vui, chăm chỉ làm bài, học khá tốt. Nhưng chỉ một tháng sau, tôi cảm thấy học viên bắt đầu có những biểu hiện không thoải mái, không thích đi học nhưng cũng không muốn bỏ học.

Thời điểm đó, cả lớp tạo một nhóm "chat" để trao đổi bài tập về nhà và giao tiếp thêm bằng tiếng Anh ngoài giờ lên lớp. Tôi không muốn tham gia vì ngại mọi người cảm thấy không thoải mái khi đang hào hứng trò chuyện mà "ông thầy" cứ vào kiểm tra ngữ pháp, sửa chính tả họ hoài.

Nhưng với bầu không khí lớp học rất khó hiểu, tôi không thể làm ngơ. Tôi nhờ lớp trưởng để cho tôi đọc hết những cuộc trò chuyện trên nhóm "chat" của cả lớp. Và thật sự mà nói, tôi khá là sốc khi thấy họ cãi nhau dữ dội, bằng cả tiếng Anh lẫn tiếng Việt. Lớp của tôi bị chia ra làm hai phe, nam và nữ, với hai người đứng đầu. Hai nhóm này cực kỳ ghét nhau.

Nếu lúc đó tôi nghiên cứu rõ hơn về các hành vi khác nhau của nam và nữ trong một tập thể, có lẽ tôi đã ứng phó tốt hơn. Trong cuốn "Why gender matters" của nhà tâm lý học Leonard Sax, ông viết rất rõ về sự khác biệt trong cách cư xử giữa đàn ông và phụ nữ.

Trong một nghiên cứu học sinh tiểu học ở giờ giải lao. Các cậu bé hay chơi đấu vật, rượt đuổi, trận giả, khá mạo hiểm nhưng rất hữu ích. Thông qua những hoạt động này, các cậu bé học được cách hoà nhập, đối xử công bằng với nhau trong cùng một nhóm. Leonard Sax cũng cho biết, tỷ lệ xảy ra ẩu đả của đàn ông cao gấp hai mươi lần so với phụ nữ, tuy nhiên sau cuộc đấu, họ thậm chí có thể trở thành "anh em chí cốt". Ngược lại, phụ nữ ít khi đụng tay đụng chân, nhưng một khi đã tuyên chiến, thì ẩu đả sẽ kinh khủng hơn nhiều. Vũ khí chính của phụ nữ là "bà Tám" - buôn chuyện tầm phào, ngồi lê đôi mách và lắm khi còn "tam sao thất bản". Một khi xích mích nổ ra giữa phụ nữ với nhau, có trời mới biết là cuộc chiến của họ sẽ đi tới đâu, nhiều khả năng sẽ không bao giờ nhìn mặt nhau nữa.

Nghiên cứu trên loài tinh tinh có nhiều điểm tương đồng. Đánh nhau là cách con đực thăm dò, tìm hiểu lẫn nhau. Chưa đầy một tiếng sau, bọn chúng đã có thể ngồi xuống bới lông bắt chấy cho nhau. Những con tinh tinh cái thì ngược lại, rất hiếm khi đánh nhau nhưng một khi đã xảy ra xô xát thì nồng độ bạo lực cao hơn nhiều, và sau đó sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa. Ngẫm lại, tôi nhớ ra nhiều lần khi đi cà phê với lớp, một vài người nói xấu về trưởng nhóm kia, nói nhiều và đi sâu đi sát tiểu tiết đến nỗi tôi nghe mà muốn chóng mặt.

Trở lại với nghiên cứu hành vi trên loài tinh tinh, trách nhiệm chính của những con tinh tinh đực là đi săn, con cái chủ yếu ở nhà. Liên tưởng tới cách con người tiến hoá, con trai chơi đánh nhau là bản năng; con gái, sức yếu hơn, thay vì đụng tay chân, họ "đánh nhau" bằng lời nói - võ mồm. Khu nhà tôi ở trước kia, hàng xóm rất gần gũi nhau. Chiều tối, tôi hay thấy các bà các cô tụ lại cuối hẻm nói chuyện, cánh đàn ông hay trêu họ là những chiếc camera chạy bằng cơm. Mỗi khi đi bộ ngang qua họ, tôi chợt có cảm giác họ đang xầm xì chuyện gì đó về mình.

Mỗi lần tôi đi xe ôm hay taxi, tài xế hay hỏi: "bạn đến từ nước nào?". Tôi: "Canada". Tài xế: "bạn có vợ chưa?" Tôi: "rồi, mà cô ấy đi sống ở Sao Hỏa trước tôi rồi". Tài xế: "không có hả, phải có vợ mới dzui. Dzậy có con chưa?" Tôi: "có rồi, mà nó đi nước ngoài, tạo ra một đế chế, tôi sợ một ngày nào đó nó sẽ quay lại bóp cổ tôi". Tài xế: "ủa mới có hai đứa vậy hả, ba đứa mới dzui". Tôi: "ờ đúng rồi, lỡ một đứa chết thì vẫn còn hai đứa". Tài xế: "rồi đi làm lương nhiêu?"...

Câu chuyện cứ thế kéo dài mãi, rồi lại quay về lý do ban đầu, là tại sao tôi chưa có vợ. Cứ mỗi năm vào tháng 11 này, vì có ngày độc thân 11/11, tôi lại phải "giải trình" với một số người lý do đó.

Tôi thấy báo đài Việt Nam hay ví von "phụ nữ là một nửa thế giới". Tôi nghĩ sẽ không ai hiểu được một nửa thế giới này đâu, chúng ta có thể bị lạc trong sự phức tạp của nó. Nhưng tôi có thể thấy một điều, chỉ cần tiếp tục cố gắng bỏ tất cả mọi ý định để lý giải rằng tại sao phụ nữ làm như thế, bạn có thể tránh được nhiều việc đau đầu. Thay vào đó, "chào buổi sáng" với người phụ nữ bạn yêu thương bằng một nụ cười, nấu một món ăn, giúp cô đồng nghiệp in tài liệu, thỉnh thoảng mời các phụ nữ ở văn phòng uống cà phê...

Tôi rút ra được một bài học: nếu bạn giữ cho những phụ nữ hạnh phúc, họ sẽ không chọn bạn làm mục tiêu bàn tán hay tấn công. Phụ nữ có một loại "bộ đếm" trong đầu. Khi bạn làm điều gì cho họ vui, họ sẽ nhớ và đếm. Lỡ bạn làm điều gì phật ý họ, bộ não cũng sẽ ghi lại và trừ điểm bạn. Vấn đề là, hầu hết họ mau quên điều tốt nhưng lại nhớ việc không vui mãi mãi.

Jesse Peterson - Giáo viên
(Nguyên tác Tiếng Việt)

 

There are no comments yet.
Yêu cầu xác thực

Bạn phải đăng nhập để viết bình luận.

Đăng nhập
;
TIN CHUYÊN MỤC LIÊN QUAN

QUẢNG CÁO